Tiểu Thần
phan_17
Tiểu Nghi không để chủ nhân Bình Nguyên có thời gian, tiếp tục nói:
- Chuyện ai đúng ai sai ngày xưa cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ chẳng lẽ Mộc Gia nhất định phải vì một chuyện đã qua đánh mấy cơ hội mang lại lợi ích cho dân chúng? Liệu có đáng không?
Mộc Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, rút thanh bảo kiếm mang theo bên người chĩa thẳng về phía Tiểu Nghi khiến cho Cao Lý ở gần đó kinh hãi giật mình. Mộc Kỳ không có vẻ gì nóng giận nhưng ánh mắt trở nên sắc bén, nghiêng đầu quan sát cô nương trước mặt.
- Liều mạng vì những kẻ đó, cô nói xem có đáng không? Nếu đáng, ta giết cô rồi sẽ đồng ý với bọn họ, không cần Phong Ngạo điều quân. Nếu không thì về đi!
Tiểu Nghi khẽ cười bước nhẹ về phía trước. Mũi kiếm sắc khẽ chạm vào y phục, hai mắt nàng vẫn lãnh đạm nhìn đăm đăm. Cuối cùng nàng cúi người hành lễ điềm nhiên nói:
- Vậy Tiểu Nghi xin về trước!
Mộc Kỳ thoáng chút bất ngờ, rút kiếm cười vang:
- Thì ra cô cũng sợ chết, ta cứ tưởng tiểu thần tiên của Phong Gia không có chuyện gì phải e ngại! Cô không dám chết vì chủ nhân của mình thì làm gì có tư cách nói chuyện với ta?
Tiểu Nghi dừng bước, quay đầu khẽ đáp:
- Đương nhiên là sợ. Nếu người giết tiểu nữ rồi mới đồng ý, Phong Gia sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng. Rốt cuộc vẫn là tăng thêm oán khí, không có lợi cho ai. Nếu không thể khuyên người, tiểu nữ phải nghĩ cách khác cứu Ngũ gia. Đâu nhất thiết cố chấp một con đường để đi? Mộc gia là người đứng đầu lãnh thổ Bình Nguyên, đương nhiên có chút tính toán cũng không có gì lạ. Nhưng Tiểu Nghi hi vọng Mộc gia đừng cố gắng tính toán vì thể diện của mình, thay vào đó hãy tính sao cho dân chúng Bình Nguyên nhận được lợi ích lớn nhất. Tiểu nữ chỉ nói sự thật, không phải phán xét người… Trách cứ người khác vốn là việc không có ý nghĩa gì!
Tiểu Nghi đi khỏi, Mộc Kỳ trở về vẻ điềm đạm lúc ban đầu, đưa mắt nhìn ngắm những nụ hoa xinh xắn e ấp che giấu nhụy hoa dưới những lớp cánh mong manh. Cao Lý ở bên cạnh không đoán ra được chủ nhân đang suy nghĩ gì. Mất một lúc lâu, Mộc Kỳ đột nhiên lên tiếng:
- Thu được lợi ích lớn nhất cho Bình Nguyên, vừa có thể làm khó Phong Ngạo, tha mạng cho Phong Nhàn, ta đã nghĩ ra một cách khác thú vị hơn rồi. Cao Lý, ngươi mau đến Cổ Mộc các, mời bọn Phong Ngạo tối nay đến dự tiệc. Ta có việc quan trọng muốn nói…
* * *
Buổi tối, tại điện Kính Tâm.
- Các vị, xin mời nâng chén – Mộc Kỳ cười tươi giơ li rượu lên cao.
Phong Ngạo đáp lễ, nâng li rượu của mình lên, từ từ uống cạn. Trong đầu hắn không ngừng suy đoán, thật ra kẻ này có dụng ý gì. Sáng nay rõ ràng đã xác định lập trường, buổi chiều lại cho người đến mời dự tiệc, có phải lại muốn gây thêm khó dễ? Lá thư gửi cho Phong Bình đã viết xong vẫn còn nằm trên bàn, đợi sau buổi tối nay sẽ biết nó có được gửi đi hay không.
Phong Ngạo không phải chờ lâu, Mộc Kỳ đã lên tiếng:
- Về đề nghị lúc sáng… các vị hãy quên đi.
Phong Ngạo quắc mắt nhìn Mộc Kỳ, muốn soi rõ tâm tư kẻ này đang che giấu chuyện gì. Phong Ái ngồi cạnh tức khí định lên tiếng đã bị Phong Nhàn lườm ra hiệu ngồi yên. Mộc Kỳ thoải mái tiếp tục nói:
- Thảo dược để chữa bệnh sẽ cung cấp cho Phong gia đầy đủ. Hơn nữa, ngoài năm xe vàng thành ý ngoài kia chúng ta sẽ không cần các vị phải đền đáp thêm bất cứ thứ gì! Chỉ có điều… - Mộc Kỳ đột ngột dừng lời, đưa mắt ướm thử Phong Ngạo. Hắn thẳng thắn gật đầu:
- Có chuyện gì, xin cứ nói ra!
Mộc Kỳ xua tay:
- Ấy! Không dám đưa ra yêu cầu gì, chẳng qua chúng ta muốn để hai vùng xây dựng tình giao hảo với nhau. Thật ra Bình Nguyên cũng đang cần các vị giúp đỡ. Tận cùng phía nam đất này có một vùng rộng lớn mọc đầy một loại cây có tên là hoa Chuông Đỏ hiện đang xâm chiếm toàn bộ đất trồng trọt của dân chúng. Người ở đó từ trước đến nay không thể trồng bất kì loại cây cối nào khác khiến cho lương thực thiếu thốn triền miên. Loại cây này rất độc cho nên nhiều người đã phải mất mạng vì nó. Nơi đó từ lâu đã bị bỏ hoang, dân tình vô cùng khổ sở. Chúng ta vẫn chưa có biện pháp nào để giải quyết. Hôm nay, xin nhờ sự giúp đỡ của Phong Gia. Mong các vị để tiểu thần tiên nổi tiếng tinh thông thảo dược, trồng trọt này ở lại chỗ chúng ta trong vòng nửa năm giúp dân chúng loại trừ cây độc, cải tạo đất đai ở Bình Nguyên. Sau khi làm xong nhất định sẽ đưa người trở về an toàn!
Phong Ngạo lập tức đáp lời:
- Chúng ta có thể cắt đất, tăng thêm phẩm vật, các người thấy thế nào?
Phong Ái đang phẫn nộ vì đề nghị của Mộc Kỳ, nghe thấy Phong Ngạo vẫn nhường nhịn liền quay sang phản đối:
- Đại ca! Họ Mộc này thật sự rất quá đáng!
Mộc Kỳ ý cười càng lúc càng tươi. Phản ứng của Phong Ngạo quả thật làm y rất hài lòng. Sáng nay, Tiểu Nghi đã nhắc nhở một chuyện quan trọng: làm kẻ đứng đầu thì nên đặt lợi ích của dân chúng Bình Nguyên lên trên hết, nếu có cơ hội thương lượng với nhà họ Phong phải tìm ra cách đạt được thỏa thuận tốt nhất. Vùng đất hoa Chuông Đỏ bao lâu nay là một mối bận tâm khó giải quyết. Vị cô nương tinh thông y thuật này có thể chính là niềm hi vọng mới giúp dân chúng nơi đó thoát cảnh khốn khổ. Nếu có thể thành công, kẻ làm chủ nhân như y không chỉ bớt đi một mối phiền muộn còn có thể củng cố lòng dân; dù thất bại xem như đã tận lực, không ai có thể oán trách. Huống chi, Mộc Kỳ hiểu rõ, đưa ra điều kiện này với nhà họ Phong người bên ngoài nhìn vào quả thật hợp tình hợp lí, không có gì quá đáng. Nghĩa là y sẽ tránh được tiếng làm khó người khác. Trái lại, từ thái độ Phong Ngạo sáng nay có thể đoán ra hắn rất xem trọng người con gái này. Giữ nàng ấy ở lại đất Bình Nguyên một thời gian chắc chắn sẽ làm chủ nhân nhà họ Phong vạn lần không muốn. Làm hắn khó chịu, làm hắn không vui trong nửa năm xem như Mộc Kỳ đã trả mối thù xưa.
Mộc Kỳ nhìn Phong Ngạo đang chờ đợi câu trả lời, nhẹ nhàng đáp:
- Không cần!
Phong Ngạo không tranh cãi thêm lời nào, đưa mắt nhìn lướt hết những người Phong Gia, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tiểu Nghi, dứt khoát:
- Chúng ta về!
Tiểu Nghi có phần bất ngờ vì lời đề nghị của họ Mộc. Nhưng so với yêu cầu lúc sáng rõ ràng điều kiện này có phần dễ chấp nhận hơn, ít nhất là theo cách nhìn của nàng. Né tránh ánh mắt Phong Ngạo, Tiểu Nghi hướng về phía Mộc Kỳ hỏi:
- Đây là điều kiện thương lượng của người sao?
Mộc Kỳ gật đầu dứt khoát:
- Chuyện gì cũng không cần nói, ta chỉ có một yêu cầu này thôi. Cô thấy có gì quá đáng không? Chẳng lẽ chỉ có mạng người của Phong Gia là đáng quý còn dân chúng Bình Nguyên không thể khiến cô quan tâm?
Phong Ngạo tức giận rời khỏi chỗ đi về phía cửa, lúc đi ngang qua Tiểu Nghi liền dừng lại đưa mắt cảnh cáo nàng, rồi không thèm quay đầu đáp trả Mộc Kỳ:
- Sao phải quan tâm đến các người? Bất kì điều gì cũng có thể thương lượng, riêng chuyện này thì không. Điều kiện của ngươi thật sự không thể chấp nhận được!
- Để một thuộc hạ ở lại, có thể cứu được Ngũ gia và nhiều người, thỏa thuận này còn chưa đủ tốt sao? – Mộc Kỳ nói xong phá ra cười sảng khoái.
- Ngươi đừng hòng lấy được người của Phong Gia! - Phong Ngạo kéo tay Tiểu Nghi rời khỏi, bỏ mặc Mộc Kỳ nói với theo:
- Phong Ngạo! Ngươi đang ở trên đất của ta, đang nhờ cậy ta, có phải nên nói chuyện khách khí một chút không?
Phong Ái và Phong Nhàn vội vàng đuổi theo. Tiểu Nghi bị Phong Ngạo nắm chặt không buông cho đến khi về đến dịch quán Cổ Mộc. Sau khi đá cửa thư phòng xông vào trong Phong Ngạo mới xoay người nhìn Tiểu Nghi, ánh mắt như tóe lửa.
Nàng không nói gì, lãnh đạm nhìn đi hướng khác.
Phong Ái vừa để Ngũ gia có vẻ hơi đuối sức tạm nghỉ ở phòng của mình, đúng lúc này vừa chạy đến vội lên tiếng:
- Đại ca! Bọn họ thật sự có ý gì, sao lại muốn giữ Tiểu Nghi của chúng ta ở lại?
- Bởi vì nữ y của chúng ta tự mình chạy đến nói gì đó với Mộc Kỳ, cho nên khiến y nảy sinh ý xấu. Mọi người mau thu xếp hành lý, truyền lệnh chuẩn bị trở về! Chúng ta đưa quân chinh phạt Bình Nguyên thì có thể lấy thuốc chữa bệnh cho Ngũ đệ, để xem lúc đó họ Mộc kia có còn dám ra điều kiện hay không.
Phong Ngạo tức giận trả lời trong lúc mắt vẫn không rời Tiểu Nghi. Nếu là người khác tự ý hành động nhất định đã bị hắn trừng phạt rồi. Đột nhiên trong đầu nhớ lại tình cảnh tranh cãi lần trước, Phong Ngạo không muốn trong lúc tức giận lại nói ra những lời trái với tâm ý, vội hít một hơi thở sâu quay người tự mình thu xếp một ít vật dụng mang theo.
Tiểu Nghi nhìn vị chủ nhân vội vàng đi tới đi lui, nhẹ nhàng nói:
- Chỉ để một thuộc hạ ở lại thì có thể cứu được Ngũ gia và nhiều người, thỏa thuận đúng là không tệ!
Phong Ái ở phía sau lập tức chỉnh lời:
- Tiểu Nghi! Cô nói cái gì vậy? Chúng ta đâu chỉ xem cô là thuộc hạ mà xem cô là người nhà cơ mà. Rõ ràng bọn họ có ý đồ với cô, còn không thấy sao?
Phong Ngạo ngẩng đầu đưa mắt ra vẻ tán thành.
Tiểu Nghi không chú ý đến, nói thật thản nhiên:
- Bệnh của Ngũ gia không chờ được quá ba ngày, nếu không sau này có thuốc cũng vô ích!
Phong Ngạo cúi đầu tiếp tục thu xếp đồ đạc, giả vờ không nghe thấy. Tiểu Nghi tiếp tục lên tiếng, không nhanh không chậm giải thích:
- Sau khi bị tê liệt ở tay, dần dần sẽ lan đến vai, ngực, hô hấp bắt đầu khó khăn, tiếp theo sẽ là cổ, vùng mặt, rồi chuyển đến phần thân dưới. Kẻ may mắn nhất có thể sống sót khỏi căn bệnh này cuối cùng sẽ trở thành một người chỉ biết nằm trên giường chớp mắt.
Phong Ái kinh sợ lắc đầu:
- Tiểu Nghi đừng dọa chúng ta. Sẽ có cách khác!
Nàng khẽ cười dịu dàng, gật đầu:
- Đương nhiên là có cách khác, nhưng mà… chúng ta tạm thời chưa nghĩ ra, cũng không có thời gian để nghĩ!
Phong Ái bất mãn kháng nghị:
- Cô làm cái gì vậy? Bây giờ chúng ta đang muốn bảo vệ cô, ở lại giúp bọn họ cải tạo đất đai là cái cớ, ai mà biết bọn họ có ý đồ gì?
Tiểu Nghi nhìn về phía Phong Ngạo:
- Chuyện ngày mai, để ngày mai tính! Sự việc ở tương lai lo nhiều cũng vô ích! Lửa cháy đến nơi thì phải dùng nước. Chuyện nước kia có làm ướt sách, hư tranh hay không đâu thể lo vào lúc này!
Cuối cùng Phong Ngạo cũng dừng tay, mệt mỏi ngồi xuống ghế:
- Được rồi! Thập đệ hãy khoan truyền lệnh. Ta muốn yên tĩnh một chút, hai người ra ngoài!...
* * *
- Tiểu Nghi! Cô muốn ở lại thật sao?
Phong Ái lo lắng hỏi. Tiểu Nghi đang hài lòng ngắm nghía một ít Ti Thảo dại mọc nhờ vào chậu hoa nhỏ trong Cổ Mộc, nói thậ vui vẻ:
- Loại thảo dược này rất hợp với đất đai của Bình Nguyên nên tươi tốt hơn bình thường. Nếu Ngũ gia có thể dùng dược ngay ở đây thì tốt rồi. Khi chúng ta vận chuyển về nhà sẽ làm mất đi một phần dược tính, cho nên khi điều chế phải chú ý một chút.
Phong Ái khó chịu giằng lấy đám Ti Thảo, lườm Tiểu Nghi:
- Cô làm cái gì vậy, định ở đây thật à?
Tiểu Nghi nhăn mũi, nghiêm mặt hỏi:
- Vậy người muốn Ngũ ca của mình mất mạng phải không?
Phong Ái lúng túng:
- Đương nhiên không phải, nhưng ta cũng lo cho cô…
Tiểu Nghi lập tức ngắt lời, ngẩng cao đầu ra vẻ hiên ngang:
- Sợ cái gì, nguy hiểm của Ngũ gia là thật, còn chuyện của Tiểu Nghi chỉ là lo xa. Huống chi tôi đâu phải nữ nhi bình thường, không chừng người ta còn bị nữ y Phong gia dọa sợ chết khiếp. Họ sẽ nhanh chóng trả tiểu nữ về thôi!
Phong Ái xụ mặt:
- Cô đừng có đùa, ta không thấy vui chút nào.
Đúng lúc đó, Phong Nhàn từ xa đi đến, ánh mắt nhìn Tiểu Nghi buồn rầu. Ngũ gia này nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tình cảnh hôm nay. Tiểu Nghi chạy đến bên cạnh, cười thật tươi nói:
- Ngũ gia! Lúc nãy Thập gia có nói mọi người xem tiểu nữ là người nhà, tiểu nữ cũng vậy! Cho nên Ngũ gia đừng nói những lời khách sáo, cũng đừng phiền não, có được không?
- Nhưng mà ta không muốn cô bị thiệt thòi – Phong Nhàn nhăn mày.
Tiểu Nghi lắc đầu:
- Thật ra, tiểu nữ cũng muốn ở lại đây. Mạng người dù ở đâu cũng đáng quý. Trước đây không biết thì thôi, nếu Bình Nguyên quả thật có một nơi nguy hiểm như vậy, giúp đỡ được thì không nên từ chối!
Phong Nhàn nghiêm sắc mặt:
- Lòng người nham hiểm, rất đáng sợ… cô có biết không?
“Két”, tiếng cửa gỗ bị kéo mạnh vang lên từ phía phòng của Phong Ngạo. Từ lúc đuổi Tiểu Nghi và Phong Ái ra ngoài, Phong Ngạo vẫn chưa rời khỏi phòng. Tiểu Nghi cứ loanh quanh chờ đợi chủ nhân xuất hiện cho đến lúc trời đã tối vẫn chưa thấy bên trong thắp đèn.
Giữa cánh cửa mở toang hiện ra một bóng người cao to, y phục bị cơn gió đêm thổi bay phấp phới tạo nên dáng vẻ vừa uy dũng lại thanh nhã. Dưới ánh sáng mập mờ của vầng trăng khuyết không soi rõ mặt người, chỉ nghe thấy âm thanh nhàn nhạt:
- Ta chỉ đồng ý với điều kiện Ngũ đệ cũng sẽ ở lại đây! Khi nào hết thời gian giao ước, hai người cùng trở về Phong Gia.
Tiểu Nghi kinh ngạc:
- Sao lại…
Phong Ngạo lãnh đạm ngắt lời:
- Đừng nói nhiều, chuyện này cứ quyết định như vậy! Nếu đệ ấy về Phong Gia trong lúc dùng thuốc xảy ra vấn đề lại không có cô bên cạnh thì làm sao? Huống chi cô cũng nói là dùng dược thảo vừa hái sẽ có hiệu quả cao hơn, như vậy ở đây Ngũ đệ sẽ mau chóng bình phục! – Phong Ngạo nhìn về phía Phong Nhàn, nhẹ giọng hỏi:
- Ngũ đệ! Đệ có đồng ý không?
Phong Nhàn nhìn huynh trưởng, giao tiếp bằng ánh mắt đã đủ hiểu tất cả, trong lời nói hình như có ý cười:
- Đệ rất sẵn lòng!
Phong Ái bối rối:
- Nhưng mà đại ca, đây là đất Bình Nguyên… chúng ta không thể để hai người họ ở lại một mình được.
Mặt Phong Ngạo trong cảnh tranh tối tranh sáng, không nhìn rõ đang có cảm xúc gì, nhưng hình như Tiểu Nghi cảm thấy chủ nhân của nàng vừa khẽ cười. Tiếng Phong Ngạo thản nhiên vang vang giữa bốn bề vắng lặng:
- Có vấn đề gì? Nếu một trong hai người có chuyện, bất chấp là lỗi của ai, quân của Phong Gia sẽ san bằng chỗ này, để cho Bình Nguyên trở thành một bể máu!
Nói xong, hắn lui vào phòng để lại ba người vẫn đang bối rối ở ngoài sân. Xa xa, phía sau đám cỏ dại um tùm bao quanh những gốc cổ thụ, một kẻ mặc áo đen đang co ro nép mình. Chỗ này kín gió nhưng y thấy lạnh đến phát run. Lúc nãy, y có cảm tưởng hình như kẻ kia vừa nói với chính mình. Lời nói bình thản như không có vẻ gì đe dọa, nhưng trái lại khiến người ta có cảm giác chân thật đến mức kinh hãi.
Sáng hôm sau, Phong Ngạo chuyển lời đồng ý điều kiện của Mộc Kỳ, đến buổi trưa thảo dược đã được đưa đến. Tiểu Nghi không chậm trễ một mặt sắc thuốc cho Phong Nhàn, đồng thời ghi rõ mọi chỉ dẫn cần thiết để nấu thuốc và dùng thuốc cho Phong Ngạo và Thập Lang mang về Phong Gia. Hơn mười thuộc hạ thân tín vẫn đang chờ tin bọn họ. Chiều hôm nay hai huynh đệ kia sẽ lập tức mang thuốc trở về.
Phong Ái ở bên cạnh nhìn Tiểu Nghi bận rộn chuẩn bị mọi thứ, thở dài:
- Tiểu Nghi! Hãy tự lo cho mình thật tốt, còn có Ngũ ca cần cô chăm sóc! Cô phải khỏe mạnh, bình an theo Ngũ ca về, có biết chưa? Đừng làm chuyện gì dại dột!
Tiểu Nghi tỏ ý không hài lòng, nhăn mặt trêu:
- Thập gia! Người nói gì vậy! Người hay làm chuyện dại dột chỉ có Thập gia thôi.
Phong Ngạo từ bên ngoài bước vào. Hắn bân rộn sắp xếp mọi việc, ghé qua phòng Phong Nhàn dặn dò vài câu, đến bây giờ mới sang chỗ Tiểu Nghi. Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức bản thân cũng không dám tin. Nếu không phải vì các thuộc hạ ở Phong Gia đang cần có thảo dược, hắn vẫn cảm thấy lưu lại đây thêm mấy ngày sẽ tốt hơn.
Thấy Tiểu Nghi nhìn mình chờ đợi dặn dò, Phong Ngạo tạm dừng những suy nghĩ miên man, khẽ cười với nàng rồi nhắc nhở:
- Hàng tháng… à không, cứ năm ngày thì hai người phải viết thư báo bình an cho chúng ta!
Người xa nhà phải viết thư cho người thân, đây là chuyện bình thường ở nhân gian, Tiểu Nghi nhanh chóng gật đầu:
- Được rồi, Ngũ gia và tiểu nữ sẽ thay phiên nhau viết thư cho mọi người!
Phong Ngạo lắc đầu không đồng ý:
- Cả hai người cùng viết! Năm ngày thì phải có hai lá thư. Bọn ta sẽ chờ tin, đừng chậm trễ!
Trong khi Phong Ái gật gù tán thành, Tiểu Nghi cảm thấy thắc mắc nhưng không dám hỏi, chỉ khẽ nhủ thầm:
“Hai người ở cùng một nơi đương nhiên biết rõ tình hình của người kia, tại sao phải viết đến hai lá thư báo bình an cùng một lúc, họ thật sự rất thích đọc thư sao?”
Phong Ngạo giống như đọc được ý nghĩa của nàng, khẽ hắng giọng:
- Tiểu Nghi, phải nhớ rõ lời ta dặn. Nếu không có thư ta sẽ dẫn quân đến đây tìm hai người, có biết chưa?
Nghe đến hai chữ “dẫn quân” nàng vội vàng gật đầu:
5. Hoa chuông đỏ
Kể từ khi rời khỏi thủ phủ của Bình Nguyên đến nay đã được năm ngày. Ngoại trừ Tiểu Nghi và Ngũ gia Phong Nhàn, nhà họ Phong còn để lại hơn mười tùy tùng ở cạnh bảo vệ. Từ khi đoàn người của Phong Gia lên đường trở về, bọn họ cũng lập tức rời khỏi đất kinh kỳ, hướng thẳng về phía nam. Mỗi ngày ngoài lúc dừng lại ăn cơm và nấu thuốc, xe ngựa liên tục di chuyển không ngừng nghỉ. Đừng nói Ngũ gia nhà họ Phong không thích ở gần những kẻ cai quản Bình Nguyên, Tiểu Nghi cũng muốn nhanh chóng đến vùng đất đặc biệt nổi danh mang tên hoa Chuông Đỏ. Trên xe ngựa, ngoài việc chú ý theo dõi sức khỏe của Phong Nhàn, việc duy nhất Tiểu Nghi quan tâm là đọc những thông tin được ghi chép lại về nơi này.
Theo những tin tức có được, kể từ mười năm trước, một vùng rộng lớn ở tận cùng phía nam đất Bình Nguyên bị bao phủ bởi một loại cây kì lạ. Thân chúng mọng nước, mọc thành từng bụi cao đến ngang ngực người, hoa nở từng chùm có hình như chiếc chuông nhỏ. Khi mới nở, hoa có màu đỏ tươi, dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm như máu khô. Trong thân, lá và rễ đều chứa chất kịch độc, lỡ ăn phải hoặc ngấm vào máu có thể lấy mạng trong vài khắc. Một khi da người tiếp xúc với chất độc đó nhẹ nhất cũng bị lỡ loét, trường hợp thân thể dính phải chất độc quá nhiều khiến da tổn thương nặng nề cũng e khó giữ tính mạng.
Hoa Chuông Đỏ không những phát triển nhanh chóng đến mức đáng sợ mà còn bao phủ gần như toàn bộ những cánh đồng trong làng. Mỗi ngày số lượng hoa Chuông Đỏ xuất hiện gần như gấp đôi khiến cho dân chúng xung quanh không thể trồng trọt những loại cây khác, gây ra tình trạng thiếu thốn lương thực kéo dài. Bình Nguyên không đủ sức cứu trợ, lại không cách nào tiêu diệt hết hoa Chuông Đỏ. Nhiều người hi vọng giảm bớt tốc độ xâm chiếm của chúng, đã mất mạng do nhiễm phải chất độc trong khi chặt cây. Tiếng than vãn ai oán bao trùm nơi này nhiều năm không dứt.
- Tiểu Nghi! Ta cảm thấy không khỏe! – Phong Nhàn đang ngồi nghỉ trong góc xe ngựa, đột ngột lên tiếng.
- Ngũ gia! Người có sao không? – Tiểu Nghi giật mình buông quyển sách xuống, lại gần đưa tay sờ lên trán, rồi bắt mạch cho Phong Nhàn.
- Ta sắp buồn đến chết rồi! Cô đừng chỉ lo đọc, ngồi ở đây nói chuyện với ta! – Phong Nhàn nói thản nhiên, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Nghi thấy rất thú vị.
- Ha! Vậy là người không sao? – Tiểu Nghi thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ cười – Người là Ngũ gia Tịnh Thủy, trầm tĩnh như dòng nước lặng, sao lại bắt chước Thập gia thích rong chơi, trêu đùa như vậy?
- Tiểu Nghi! Bình thường Thập đệ luôn bám theo cô, ta luôn tự hỏi đệ ấy theo cô làm những gì, trò chuyện về việc gì mà tại sao luôn phấn khởi như vậy. Nhưng ta quả thật không có cơ hội để tìm hiểu. Bây giờ nếu cô không thể đối xử tốt với ta như với đệ ấy thì ít nhất cũng đừng biến ta thành một khúc gỗ im lìm. Chúng ta phải ở chỗ này đến nửa năm mà!
Phong Nhàn khẽ lắc lắc đầu.
Từ đầu Tiểu Nghi vẫn cảm thấy không nên để người này cùng mình chịu vất vả ở đây. Ngũ gia của nhà họ Phong phải ở trên đất người ta đã đành, còn phải cùng nàng giúp đỡ Bình Nguyên xử lí công việc. Không biết Ngũ gia có thể hiểu thông hay không, cho nên nàng vừa nghe qua mấy lời trên liền nói:
- Ngũ gia! Đúng là người không nên ở lại đây! Chúng ta cố gắng đợi đến khi hết bệnh sẽ gửi thư xin chủ nhân để người trở về trước, như vậy có được không?
“E là… có chết huynh ấy cũng không đồng ý” – Phong Nhàn thầm nghĩ. “Nếu đại ca có thể yên tâm để lại Tiểu Nghi một mình trên đất Bình Nguyên thì ngay từ đầu đã không muốn cắt đất, thêm vàng cho bọn họ. Kế sách này cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải tiểu đệ và các thuộc hạ thân tín cần dược liệu, có lẽ giá nào huynh ấy cũng không để Tiểu Nghi rời khỏi Phong Gia lần nữa”.
Nhưng mà… chính Phong Nhàn cũng cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất. Tiểu Nghi dịu dàng nhưng không mềm yếu, điềm tĩnh lại không lạnh lùng, quan tâm nhưng không đòi hỏi, cũng không thích cưỡng cầu. Sự bình thản, thong dong của nàng như đến từ một thế giới khác. Tiểu Nghi rất mực trung thành đối với huynh đệ của Phong Gia, trong lòng không có tính toán riêng tư, đơn thuần giống như người nhà quan tâm lẫn nhau. Nhiều chuyện không thể nói nhưng có thể cảm nhận được. Dù bản thân Phong Nhàn bình thường không trò chuyện nhiều với Tiểu Nghi nhưng vẫn xem nàng thân thiết như người trong nhà. Người trong nhà phải bảo vệ lẫn nhau, đây là quy tắc hàng đầu của Phong Gia.
Ý đồ của Bình Nguyên vẫn chưa rõ ràng, trông chừng bọn họ chính là việc không thể không làm! Ngũ gia Tịnh Thủy nổi tiếng mưu lược, còn có ai thích hợp hơn!
- Ngũ gia! Người thấy thế nào? – Tiểu Nghi gọi khẽ.
- Tiểu Nghi! Ta bảo cô nói chuyện còn cô lại đuổi ta về! Đến bây giờ ta mới biết bản thân mình làm người khác cảm thấy nhàm chán như vậy, thật là mất mặt! – Phong Nhàn chau mày, quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ không hài lòng. Dáng vẻ lúc này rất giống Thập gia láu lỉnh.
Tiểu Nghi phì cười:
- Được rồi! Chúng ta ở lại đây nửa năm rồi cùng nhau về nhà, người đừng giả vờ bắt chước Thập gia nữa. Bây giờ nói về nơi chúng ta sắp đến được không?
Xe ngựa vẫn tiếp tục phi nhanh trên đường, trong xe vọng ra tiếng người trò chuyện không dứt...
* * *
Ngày thứ bảy kể từ khi bắt đầu lên đường, Tiểu Nghi và Phong Nhàn cùng đoàn tùy tùng đã vào địa phận của thôn Hoa Chuông Đỏ. Vừa qua khỏi ranh giới một lúc, họ đã gặp được người ở đây đang chờ sẵn đón tiếp. Xe ngựa đi thẳng dến nhà khách chuẩn bị trước. Theo lệnh của chủ nhân đất Bình Nguyên: người chủ quản khu vực này phải hết lòng tiếp đãi, ra sức làm theo những yêu cầu của hai vị khách quý. Đương nhiên đám thuộc hạ không dám lơ là.
Phong Nhàn ra phía ngoài quan sát địa thế và vị trí. Tiểu Nghi lo tìm chỗ nấu thuốc rồi mới đi dạo quanh khu nhà. Mọi thứ rất ngăn nắp, sạch sẽ. Ngoài đại sảnh, phòng ngủ, nhà bếp cón có cả một gian chứa dược liệu rộng lớn hình như vừa được chuẩn bị cách đây không lâu. Đừng nói họ đã có mười người tùy tùng của nhà họ Phong, số lượng gia nhân ở đây đủ để hầu hạ một đại gia đình. Đối với một vùng đã trải qua nhiều năm đói khổ, có thể sắp xếp được một nơi như thế này quả là bỏ ra không ít tâm tư sức lực.
Sáng sớm hôm sau Tiểu Nghi mang những vật dụng cần thiết bỏ vào chiếc túi nhỏ bằng vải thô quen thuộc, cùng với Ngũ gia nhà họ Phong lên xe ngựa tiến thẳng đến cánh đồng.
Một vùng rộng lớn ngập tràn sắc đỏ với những bụi cây mọc chằng chịt không để lại chút khoảng trống nào. Hoa mới nở xen lẫn những đóa Chuông đỏ sắp tàn tạo thành các mảng màu lốm đốm. Thoạt nhìn từ xa khiến người ta liên tưởng đến một vệt máu to loang lổ, chỗ còn ướt máu có màu đỏ tươi, nơi nào đã khô bị tối sẫm lại. Đất bên dưới hoàn toàn bị che lấp bởi những thân Chuông Đỏ đã héo rũ tạo thành màu đen thẫm. Cả cánh đồng chỉ tồn tại duy nhất loài hoa mang hìng dáng những chiếc chuông nhỏ xinh xắn ẩn chứa bên trong sự chết chóc thầm lặng. Ngay cả khi quan sát nó dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ vẫn khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo vô hình.
- Tiểu Nghi! Ta chưa thấy loại cây này. Trước đây cô đã biết về nó chưa?
Hai người bọn họ đứng ở bên rìa của cánh đồng. Phong Nhàn cẩn trọng chạm vào một cây Chuông Đỏ. Thân cây mát lạnh trơn láng làm bàn tay người sờ vào thích thú, nhưng bên trong hình dạng vô hại này là thứ nhựa có thể lấy mạng người trong khoảnh khắc. Ngẫm nghĩ lại trong thế gian này quả là rất nhiều việc không thể chỉ nhìn bề ngoài.
- Ngũ gia! Người cẩn thận một chút, tốt nhất nên đeo thứ này vào trước khi chạm đến chúng.
Tiểu Nghi trao cho Phong Nhàn đôi bao tay đã chuẩn bị trước. Nó được khâu bằng mấy lớp vải thật dày, bên ngoài còn phủ một lớp lông mịn lấy từ cây Miên Tử giúp không thấm nước. Nếu chẳng may tiếp xúc với chất độc của hoa Chuông Đỏ thì đây là thứ hữu hiệu nhất ngăn chúng không thể thâm nhập vào cơ thể, giúp giữ lấy tính mạng.
Phong Nhàn vui vẻ đón lấy rồi bắt chước Tiểu Nghi đeo vào. Rõ ràng cô nương này vừa biết suy tính trước sau lại rất quan tâm đến người khác, thật khiến cho người ta dễ yêu mến.
- Ngũ gia! Loại hoa Chuông Đỏ này bình thường rất khó gặp, nếu không nói là một loài cây vô cùng quý hiếm. Chúng chỉ sống được ở những nơi hoàn toàn kín gió, có điều kiện thổ nhưỡng và khí hậu phù hợp. Ngay cả khi có thể sinh tồn, việc chúng phát triển và mở rộng ra xung quanh cũng gặp nhiều khó khăn. Do đó rất ít người từng gặp qua loại cây này, nên người không biết cũng không có gì lạ!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian